Ở Cao Bằng, văn hóa tín ngưỡng của người Dao gắn bó mật thiết với những bức tranh thờ linh thiêng, phản ánh thế giới quan và nhân sinh quan độc đáo của cộng đồng dân tộc này. Với lịch sử lâu đời, người Dao được chia thành hai ngành chính, Dao Đỏ và Dao Tiền, đều coi trọng việc thờ cúng và sử dụng tranh thờ như một phần quan trọng trong đời sống tâm linh.

Tranh thờ của người Dao được phân thành hai loại chính: tranh thờ cúng hằng ngày và tranh thờ dùng trong nghi lễ. Tranh thờ cúng hằng ngày có tên gọi là Tầu Kháng, được treo trên bàn thờ tổ tiên của những gia đình có vai trò trưởng họ, thể hiện sự tôn vinh đối với các vị thần và tổ tiên. Mỗi bức tranh Tầu Kháng bao gồm 72 hình, mô tả các vị thần và tổ tiên, trong đó có 5 vị thần tối cao gồm Nhụn Hùng (Ngọc Hoàng), Sếnh Chiu (Thánh Chủ), Duần Xỉ (Nguyên Thủy Thiên Tôn), Lềnh Pu (Linh Bảo Thiên Tôn) và Tồ Ta (Đạo Đức Thiên Tôn).
Người Dao có những quy định nghiêm ngặt về việc thờ cúng và sử dụng tranh thờ. Chỉ những gia đình trưởng họ mới được phép treo tranh thờ trên bàn thờ tổ tiên của họ. Bàn thờ của những gia đình này được làm bằng gỗ, trông như một ngôi nhà nhỏ với mái và 4 cột kéo dài đến nền nhà. Trong khi đó, bàn thờ của những gia đình không phải trưởng họ chỉ là một tấm ván kê cao ở góc phải của gian giữa, không treo tranh thờ.
Bên cạnh tranh thờ cúng hằng ngày, tranh thờ còn đóng vai trò quan trọng trong các nghi lễ của người Dao. Nếu thiếu tranh thờ, các nghi lễ như cấp sắc, cúng giải hạn, đám tang không thể thực hiện. Trong nghi lễ cấp sắc, tranh thờ được treo để chứng tỏ sự hiện diện của các vị thần đến chứng kiến và công nhận nghi lễ. Lễ cấp sắc của người Dao có các bậc như 3 đèn, 7 đèn, 9 đèn, 12 đèn, trong đó bậc 3 đèn là lễ công nhận trưởng thành cho đàn ông người Dao, và từ bậc 7 đèn trở lên là lễ cấp sắc cho người thụ lễ được công nhận là thầy.
Trong lễ cấp sắc, người Dao sử dụng các bộ tranh Hành Phây, Tồm Toòng, tranh Xiền nghè, Xiền tào. Các bức tranh này được treo theo thứ tự và có ý nghĩa riêng, thể hiện sự tôn kính và cầu xin đối với các vị thần. Tranh thờ được coi là báu vật trong mỗi gia đình người Dao, được cất giữ cẩn thận và chỉ được sử dụng trong những dịp lễ.
Với người Dao, bộ tranh thờ như một ‘lá bùa hộ mệnh’ cho gia đình, dòng họ và giúp họ có thể kết nối với thế giới siêu nhiên. Ứng xử của những người thầy cúng và người sở hữu tranh thờ luôn tuân thủ các nguyên tắc phong tục; họ tỉ mỉ, cẩn trọng, thực hiện các kiêng kị theo truyền thống. Tất cả những điều này cho thấy có sự tôn kính đặc biệt của người Dao đối với tranh thờ và điều đó cũng thể hiện tính thiêng của tranh thờ trong sinh hoạt văn hóa tín ngưỡng của người Dao.